Sáng nay mình đã trải qua một chút cảm xúc buồn tủi và một chút cảm giác mắc mắc trộn lẫn.
Mình viết ra được như thế này là mình đã tách ra và gọi tên được hai cảm giác, khi đó thì lời giải cũng hiện ra.
Khi đó mình đã liên tưởng đến từ khoá “Tình yêu vô điều kiện”. Hôm nay mình sẽ viết về trải nghiệm của mình liên quan đến từ khoá và những nhầm lẫn có thể xảy ra nhé.
Những ai đọc sách Osho hay nghe thầy Minh Niệm cũng đã được nghe nhiều đến từ khoá này rồi nhỉ.
Thế nào là tình yêu vô điều kiện? Là không cần có điều kiện nào mà ta vẫn yêu thương người, tình yêu cho muôn người, muôn loài.
Không vì người đó là bố mẹ vợ ta, chồng ta ta mới yêu thương họ.
Không cần người nào đó tốt với ta thì ta mới yêu thương họ.
Không vì người đó làm đúng ý ta thì ta mới yêu còn làm trái ý thì không yêu.
Không vì nhìn thấy mặt xấu ở họ mà ta lập tức hết yêu thương.
…
Nói chung là dù bất cứ ai, họ có nói gì, làm gì, có như thế nào thì mình cũng sẽ vẫn đón nhận, yêu thương.
Ở đây yêu thương được xem như là thể hiện thái độ nhẹ nhàng không cáu gắt, phán xét, mắng mỏ, không mang lại cảm xúc/cảm giác tiêu cực cho người khác.
Còn không yêu thương là ngược lại, là mang lại cảm xúc/cảm giác tiêu cực cho người khác.
Có ai hiểu tình yêu vô điều kiện giống như trên không? Và có thấy thực hành được tình yêu vô điều kiện như vậy, khó như hái sao trên trời không?
Có. Có. Có mình đây. Mình xin giơ tay đứng xếp đầu hàng luôn. Nhưng trong lòng vẫn ấm ức lắm. Làm sao mà có thể có cái kiểu tình yêu bất chấp như thế chứ.
Nhưng sự thật là, vẫn có một thứ gọi là “tình yêu vô điều kiện” nhưng theo một cách khác các bạn ạ.
Khi mình ý thức được rằng, tất cả cảm xúc, trạng thái suy nghĩ nơi mình, mình là người duy nhất chịu trách nhiệm đối với chúng. Mình còn cảm thấy chưa ổn, còn bất an, còn sợ hãi, còn tức giận hay dù chỉ còn là một chút gợn lên trong tâm cũng đều là mình đang còn bám chấp vào một điều gì đó đến từ bên ngoài.
Nghĩa là, một thứ ở bên ngoài phải diễn ra theo ý mình thì mình mới thấy thoải mái, còn không diễn ra theo ý mình thì mình sẽ thấy đau khổ, bất an.
Bước thêm một nấc nữa mình nhận ra nếu thứ bên ngoài diễn ra đúng như những gì mình muốn thì mình sẽ được cảm nhận điều gì từ cái sự việc đó; còn nếu nó không xảy ra thì mình sẽ cảm thấy gì?
Cảm xúc và suy nghĩ chồi lên là những manh mối giúp gợi ra những điều dính mắc, ẩn sâu mà mình là người duy nhất có thể biết nó là gì, sửa chữa và bù lấp. Với mình là những điều sau:
Một là những cảm giác mà mình đang mong muốn được cảm nhận nhất, khao khát nhất.
Hai là những cảm giác phát sinh từ trong chính nội tâm mình, từ chính những tâm tính, từ chính những nỗi sợ < đến từ sự thiếu xót nơi mình> – mà nương vào ngoại cảnh, nhân duyên, chúng có dịp chồi lên để mình nhận diện.
Ba là những niềm tin, quan điểm, góc nhìn nhất nhất phải như thế, nhưng thực ra chúng chỉ là sự kiện rời rạc mà ko biết tự bao giờ bên trong mình lại liên kết chúng lại với nhau.
Bốn là những mong muốn một cách ngờ nghệch, ảo tưởng mà tự nó đã là mâu thuẫn, tự nó đã không có thật, sai căn bản về mặt nhận thức/ cách nhận thức.
Từ đó, mình tìm cách xử lí triệt để với từng loại bám chấp trên.
Khi nhận ra những điều này ở mình, mình bắt đầu lờ mờ nhận ra những điều này ở người khác. Bất giác, có một sự chạm, sự thấu hiểu diễn ra.
Luôn có một cơ chế nào đó cho cách phản ứng/hành động của người khác và quan trọng hầu hết trong số họ đều vô minh về việc đó. Bất giác, lòng thương xót xuất hiện bên trong mình xoá nhoà những cảm giác giận giữ, sân hận mà người khác đã gây ra cho mình. Lòng thương xót cho chính mình, khi không thấu hiểu nổi những mong muốn của mình mà khởi lên những sân hận với người khi họ không đáp ứng điều mình muốn.
Những dính chấp, vướng mắc biến mất, thay vào đó là mong muốn thấu hiểu, thấu hiểu hơn nữa cái cơ chế của mình, của họ, sợi dây dẫn động nơi họ, để biết đâu mình có thể giúp họ phần nào thoát ra khỏi con rối đang giật đấy.
Mình cũng bắt đầu cảm nhận được nhiều hơn những phẩm tính đẹp đẽ nơi mỗi người, từ những người thân gần nhất, từ những người xung quanh mà trước đây đôi khi mình nhìn những phẩm chất đó dưới một lăng kính khác.
Và xuyên tất cả, thứ mà mình cảm nhiều nhất, thứ mà khiến mình xoay về mình, tự tìm cách thay đổi mình nhiều nhất để hoà hợp là “mong muốn điều tốt đẹp đến với tất cả mọi người”.
Điều đúng đắn luôn là điều mà phải làm tất cả cùng tốt lên. Không thể vì mình tốt lên làm người khác kém đi và ngược lại. Vì thế, mình sẽ không dừng lại khi chưa tìm đc lời giải hội hợp được những điều này.
Rồi mình cảm thấy mình yêu chính mình, yêu những thành quả lao động của mình. Yêu những nỗ lực của mình vì cuối cùng mình đã được đền đáp xứng đáng bằng rất nhiều bài học, sự nhận ra, sự tự do, không dính mắc.
Mình cảm thấy tình yêu này rất rõ, ngập tràn, thường trực, mình gọi đó là trạng thái yêu. Trạng thái khởi phát từ nơi mình, và mình đưa nó vào trong đời sống. Càng cảm nhận nhiều, trạng thái ấy càng đầy lên trong mình.
Ban đầu, không phải lúc nào mình cũng có thể khời lên được. Đặc biệt là những lúc đang nhìn vào những tâm tính xấu những thiếu sót của người khác hay ở nơi mình.
Nhưng chỉ cần đổi góc nhìn, không nhìn vào điểm xấu nữa mà chuyển nhìn vào logic của những điều đó, hoặc như đi sâu vào tiếp, tìm điểm chung, hoặc khởi lên lòng thương xót thì cảm giác sân mất đi, trở về trạng thái bình thường, khi đó lại có thể khởi lên được trạng thái yêu thương đấy.
Luyện tập nhiều, giờ quá trình trên có thể rút ngắn hơn, chỉ trong tích tắc mình muốn là có thể chuyển và khởi lên được dù ngoại cảnh hiện tại đang xảy ra với mình như thế nào.
Mình cũng đã thử nhiều lần và thấy là như vậy.
Đến đây, mình biết rằng, trạng thái yêu mình nhắc đến chính là tình yêu vô điều kiện.
Nghĩa là mình không cần ngoại cảnh bên ngoài, hay trong hoàn cảnh bất kì, nội tâm mình có khả năng khởi lên trạng thái yêu thương và nếu muốn mình có thể chuyển trạng thái đó vào trong hành động lời nói.
Nên chữ vô điều kiện là bởi:
Trạng thái yêu xuất hiện do ta đã gạt đi được những bám chấp, mong muốn, xung đột bản ngã và đạt được sự thấu hiểu, ko chịu tác động bởi yếu tố bên ngoài. Ta cảm thấy yêu mình, yêu người.
Trạng thái yêu có được là do trạng thái yêu này đã đủ lớn mạnh, đủ cắm rễ sâu nơi tâm hồn để có thể khởi lên bất cứ lúc nào, chỉ phụ thuộc vào năng lực của ta mà ko phụ thuộc bởi yếu tố bên ngoài,
————
Tuy nhiên, xin đừng nhầm lẫn: Tình yêu có thể khởi lên một cách vô điều kiện, nhưng cách sử dụng thì lại cần có điều kiện.
Mọi người đợi bài viết sau của mình về chủ đề này nhé.
To be continued: “Hướng dẫn sử dụng tình yêu vô điều kiện”

Mình thấy bài viết này thực sự rất sâu sắc và đáng suy ngẫm. Tình yêu vô điều kiện nghe có vẻ đơn giản nhưng thực hành lại không dễ chút nào. Mình cũng từng nghĩ rằng yêu thương ai đó mà không cần điều kiện là điều không tưởng, nhưng sau khi đọc bài này, mình nhận ra rằng có lẽ mình đã hiểu sai về bản chất của nó. Cảm giác bất an, sợ hãi hay tức giận đều xuất phát từ việc mình còn bám chấp vào những điều bên ngoài. Mình thấy rằng việc chịu trách nhiệm với cảm xúc của bản thân là bước đầu tiên để tiến gần hơn đến tình yêu vô điều kiện. Nhưng liệu có phải chúng ta đang quá khắt khe với bản thân khi cố gắng đạt được điều này? Có cách nào để thực hành tình yêu vô điều kiện mà không cảm thấy áp lực hay không?