Câu chuyện của tôi

<dành cho các cô gái>

Nhiều khi, đúng là mỗi gia đình mỗi một câu chuyện không ai giống ai.

Mong muốn mỗi người cũng khác nhau lắm, nên mình chẳng thể nào đưa ra lời khuyên cho ai nếu như họ chưa tự nhận ra mong muốn của chính họ. 

Nhiều gia đình vốn tự đã hoà hợp mà không cần nỗ lực nhiều nhưng cũng nhiều gia đình lao đao do sự khác biệt, lệch pha và thiếu kĩ năng trò chuyện, hợp tác.

Gia đình mình là một trong những gia đình lệch pha như thế. Cách suy nghĩ cách cảm nhận rất rất khác nhau nên đã có nhiều sự hiểu lầm, tổn thương các kiểu. Chúng mình khác nhau nhiều lắm, chỉ trừ một điểm quan trọng nhất, sâu sắc nhất mà mình sẽ viết vào bài kế tiếp. 

Bài hôm nay, ở đoạn giữa giữa thôi.

————–

Sau một dạo không tìm được tiếng nói chung, chúng mình bắt đầu ngồi lại trò chuyện, nói về cảm nhận của mình và nhìn lại mong muốn của mỗi người, nhìn ra các vai trò tâm thế và thấy được vì sử dụng lẫn lộn mà chúng mình đã hiểu sai nhau, không thể đón nhận nhau như thế nào, và hứa từ giờ sẽ tách bạch, chừng mực.

Nhưng chuyện đâu có dễ như thế, mỗi lần có chuyện, là phá bung các thể loại quy tắc mà mình thường là người phá nhiều nhất, đổ lỗi nhiều nhất.

Khi đó, mình biết, mình phải đưa mình vào một tâm thế khác, thái độ khác <sâu thêm một nấc>.

Bây giờ và mãi mãi về sau mình vẫn sẽ luôn giữ tâm thế này, thái độ này.

Đó là tâm thế mình là người duy nhất chịu trách nhiệm cho toàn bộ những cảm xúc suy nghĩ, hành động, quyết định, mọi câu chuyện đã đang và sẽ xảy ra trong đời mình, không đổ lỗi, ko tìm giải pháp từ bên ngoài; tất cả hướng vào nội tâm bên trong. Mình muốn điều gì thì mình phải tìm cách thực hiện điều đó.

Và thêm nữa là thái độ “nhờ sự giúp đỡ”. Khi mà mình đã cố gắng hết sức, khi mà những vấn đề của mình vẫn liên quan đến những kì vọng của mình về người kia, thứ mà mình chưa bỏ đi được thì mình sẽ hỏi xin sự giúp đỡ. 

Chẳng hạn như là: “Em đang cảm thấy …, em đã cố gắng nhưng em chưa vượt qua được vì em còn …, nếu anh có thể … thì em sẽ cảm thấy …”

<Viết đến đây sao mình thấy giống với công thức mà những khoá học, quyển sách đang dạy quá>

Nhưng không sao, mình hiểu rõ điều mình đang viết, hiểu rõ những cảm nhận trong từng ngôn từ mình đang viết và mình có thể khiến bạn cảm thấy được rõ ràng điều đó và thực hành được.

Ở đây mình muốn nhấn mạnh một chút rằng, câu từ là vậy nhưng thái độ chân thành là rất quan trọng. Thái độ đó sẽ xuất phát từ việc bạn cần người khác giúp đỡ thực sự; nghĩa là bạn biết bạn đang gặp khó khăn gì, cần vượt qua điều gì, và bạn cần người kia giúp đỡ thật, chứ không phải một kiểu giả nai hay thao túng.

Mình nghĩ, thái độ này sẽ rất có ý nghĩa trong đời sống lứa đôi, vì cảm giác “cần có nhau”, cảm giác “người kia còn cần đến mình”, cảm giác “mình vẫn còn giá trị đối với người kia” là rất quan trọng. Bởi vì như thế, bạn sẽ truyền đi thông điệp rằng, anh ấy/cô ấy là người rất quan trọng đối với bạn. Thái độ đó sẽ giúp chữa lành tổn thương mối quan hệ giữa hai người nếu có trước đây và là ý nghĩa tuyệt vời của sự nâng đỡ trong đời sống lứa đôi.

Ngoài ra, mình bật mí thêm một điều thực sự kì diệu nữa. Đó là, khi bạn có vấn đề thực sự, bạn nỗ lực hết sức rồi nhưng không làm được, và có một người đã giúp đỡ bạn vượt qua. Và tại thời điểm bạn cảm nhận trạng thái mới, trạng thái vượt qua đó < nhớ nhé, chỉ khi bạn cảm nhận được sự thay đổi trạng thái> thì nơi bạn mới khởi sinh lòng biết ơn một cách tự nhiên, khởi sinh sự rung động, xúc động, hàm ơn dành cho người đã giúp đỡ bạn. 

Trạng thái tinh thần đó tuyệt diệu vô cùng. Như một món quà dành tặng cho cả hai người, dành cho mối quan hệ, cho sự chân thành, nỗ lực của cả hai; và tuyệt đối không dành cho cho những sự giả dối, đối đãi, công thức, hời hợt, thao túng. 

Và hơn nữa,

Bằng cách đó, bạn cũng có thể giúp người kia biết được làm như thế nào thì bạn sẽ cảm thấy tốt hơn và dần dần họ sẽ chủ động hơn trong việc giữ gìn cảm xúc giữa hai người, sẽ rất quan tâm và có trách nhiệm một cách hoàn toàn tự nguyện.

———-

Trên đây là câu chuyện của của mình, một người vẫn đang trên hành trình học bài học một mình và bài học lứa đôi. Ngay cả trong bài học lứa đôi, mình vẫn luôn đặt đặt câu hỏi về mình, về những điều mình đang tìm kiếm, mình muốn trở thành. Để mỗi ngày mình trở nên độc lập hơn, trở nên đủ đầy và dư dả tâm lực, để mỗi ngày, mình có thể chăm lo tốt hơn và tiếp thêm sinh lực cho những người khác. 

Trên hành trình đó, mình có thể được thưởng thức thành quả của đời sống lứa đôi, đời sống cần rất nhiều phẩm chất như là bao dung, tha thứ, đón nhận, chấp nhận, thấu hiểu và đặc biệt là bài học về sự cân bằng giữa độc lập và phụ thuộc, giữa cảm giác “cho đi” và cảm giác “nhận về”, giữa sự vững chãi một mình và sự vẫn cần một chỗ tựa. 

Để đến lúc, mỗi người có thể đủ mạnh mẽ và trở nên một mình.

Photo by Vu0103n Thu1eafng on Pexels.com

Leave a Comment