KẸT CỨNG TRONG HÔN NHÂN

Nay tôi viết về câu chuyện kẹt cứng trong hôn nhân. Tôi nhìn thấy sự kẹt cứng này ở rất nhiều, rất nhiều trong các gia đình từ già đến trẻ ở xung quanh tôi. 

Tôi gọi là sự kẹt cứng là bởi, họ vẫn còn đang ở lại cuộc hôn nhân, không dám, chưa dám, chưa đủ lí do để dời đi nhưng cũng chưa tìm ra lối thoát cho tình trạng bất ổn hiện tại. 

Tình trạng bất ổn núp bóng trong rất nhiều hình thức, có thể là màu sắc cuộc hôn nhân nhàn nhạt, có thể là xung đột, có thể là buông xuôi, có thể là bất mãn. Nhưng dù dưới bất kì hình thức nào, tôi không nhìn thấy một sự giao tiếp ổn thoả; ít ra là một sự hướng đến tìm cách giao tiếp ổn thoả, hay một đánh giá nhìn nhận chung về cuộc sống hiện tại và thảo luận tìm cách tháo gỡ. 

Tôi gặp nhiều câu chuyện, tôi đưa ra một vài nhận định kèm lời khuyên nhưng tôi biết những lời khuyên trong trường hợp hôn nhân khó vô cùng bởi tôi không thể nào nhận thức thay họ, không thể cảm nhận thay họ, không thể mang tiêu chuẩn của tôi để áp vào cho họ, và khó khăn hơn cả là không phải ai cũng có khả năng quan sát để tự nhận diện ra những điều trong mình. 

Tôi chỉ có thể kể câu chuyện của mình và câu chuyện ấy luôn bắt đầu bằng việc, chuyện đi hay ở sau một cuộc hôn nhân không phải là điều “phải hay nên”  mà việc tôi đang sống như thế nào mới là quan trọng. Và vốn dĩ những tương tác cũng là để những uẩn khúc, nỗi lòng bên trong được nhận diện khi mà quá khó để tự mình nhìn ra.

Tôi kể rằng, khi tôi thấy tôi bất ổn, tôi thấy cả không gian xung quanh tôi bất ổn và những người gần đó cũng chịu vạ lây sự bất ổn nơi tôi. Như thế thì không tốt cho tất cả.

Tôi không sợ chia tay, tôi không sợ đổ vỡ nếu cần phải chia tay hay đổ vỡ. Tôi làm tất cả mọi việc để sự thấu hiểu được diễn ra. Tôi làm tất cả để tôi không phải hối tiếc điều gì dù là đi hay ở. 

Tôi muốn một cuộc hôn nhân không mờ mờ nhạt nhạt.

Tôi muốn cuộc hôn nhân không như hiện tại, 

Nhưng oái oăm thay, tôi cũng thực sự không biết một cuộc hôn nhân sẽ nên thế nào, những con người trong đó sẽ trở nên ra sao. Những bức tường thành kiên cố ngăn cách hai con người tưởng chừng rất gần những lại quá đỗi xa xăm sẽ được dỡ bỏ bằng cách nào?

Nhưng, ít ra vì điều mong muốn mơ hồ đó, tôi vẫn quyết tâm đấu tranh đến cùng cho những cảm xúc và cái thấy của mình.

Đấu tranh đến cùng ở đây không phải là đòi hỏi được thoả mãn, được công nhận đến cùng;

Mà là nhận diện được đến cùng những gì đang diễn ra trong tôi.

Lý do gì đằng sau cho cảm xúc đó

Lý do gì đằng sau cho nhận thức đó

Và trên tất thảy, tôi đã và đang khao khát điều gì? Ai là người chịu trách nhiệm cho những cái muốn đó?

….

Tôi sẽ tiếp tục kể câu chuyện vào bài tới nhé!

To be continued! 

Photo by cottonbro studio on Pexels.com

Leave a Comment