Mất kết nối

Ngày xưa lúc còn là sinh viên, tôi thường dành dụm tiền để hai tuần một lần ra bốt điện thoại gọi điện về nhà. Được nghe giọng bố, nghe giọng mẹ, giọng bà, hỏi chuyện con mèo, cây mít cây na, … mà nước mắt tuôn rơi, vừa nói vừa khóc, cho đến hết nước mắt là thoả nỗi nhớ nhà.

Chỉ cần được nghe giọng nói, cảm nhận thanh âm của những giọng nói ấy, của từng người một là cảm giác thân thương lắm, gần lắm!!

Rồi bắt đầu có fb, học chơi fb, thông tin bạn bè từ lâu không gặp ùa về tràn ngập.

Từ không biết, nay biết nhiều thông tin thì thốt lên: “Ôi sướng thế, có fb sướng nhờ, biết được bao nhiêu thứ, cảm thấy gần mọi người hơn bao nhiêu”.

Từ việc thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm nhau đến việc có thể chát chít với nhau hàng ngày, rồi cũng quên luôn thói quen gọi điện vì gọi điện thì còn gì để nói nữa đâu.

Thế là từ đây, hình ảnh thì fake, giọng nói cũng không còn được nghe, câu chuyện thì mỗi ngày trôi qua vẫn ngần ấy thể loại. Ta mất dần những cảm nhận về nhau, những gì cảm nhận được chỉ là cảm nhận những hình ảnh cũ kĩ còn lưu lại trong kí ức.

Mất kết nối, mất đi sự thân quen gắn bó,

Nhạt nhoà, ko còn dấu ấn, kí ức nhạt phai, …

Và,

Người ta bắt đầu có thể ở trong phòng một mình với chiếc điện thoại cầm tay, có thể cười khúc khích hay khóc lóc, buồn rầu, đầy đủ các tâm trạng.

Người ta có thể dời bất cứ thứ gì, bỏ bất cứ thứ gì, quên bất cứ thứ gì, nhưng ko thể bỏ điện thoại, lỡ quên điện thoại thì cả ngày bứt dứt không yên.

Nhưng người ta lại khó ở một mình. Suy nghĩ bắt đầu nổi lên, cảm xúc dâng trào, tâm trạng thay đổi, …toàn những thứ lạ lẫm tuôn ra,

Cồn cào, sợ hãi, trốn tránh, …

Đã lâu rồi ta không cảm nhận những gì diễn hoá trong ta.

Ta mất kết nối với chính mình!

Rồi dần dần, ta đã không còn biết đến sự cảm nhận nữa, ta cứ thế ngày một cô đơn, ngày một héo tàn!

Leave a Comment