Sách (2)

Đúng là cái đám lít nhít rất chi là mê sách, khi mà chúng chưa biết chữ, tôi thấy chúng mân mê lật giở những quyển sách một cách rất chú tâm, thỉnh thoảng chúng dừng ở một bức tranh nào đó, rồi cúi xuống, vuốt vuốt ra điều rất thích thú. Chúng khám phá sách truyện theo những bức tranh, vẽ ra những câu chuyện phảng phất trong đầu và háo hức chờ người lớn đọc cho phần chữ.

Sách như một đối tượng để chúng khám phá, để tìm kiếm những chi tiết đặc biệt và chơi với chúng một cách say mê.

Sách giống như một món đồ chơi. Sách như là một chiếc cầu nối giữa ba mẹ và con cái.

Rồi khi chúng lớn lên, chúng bắt đầu đọc nhiều thể loại sách hơn: Sách văn học, sách khoa học, truyện tranh dài kì, dòng sách hạt giống tâm hồn, hay những thể loại dã sử, … Và bố mẹ, thầy cô có phần không can dự nhiều sau đó.

Thế giới với chúng mở ra qua từng trang sách, chúng cuộn tròn trong thế giới của riêng mình với sách, như đôi bạn tâm giao. Có gì đó đồng cảm, có gì đó thách thức, có gì đó hấp dẫn, có gì đó gợi mở, chỉ dẫn, …

Mọi thứ sẽ tiếp tục hay dừng lại?

  • Tôi đang thấy mọi thứ dừng lại. Dừng lại ở việc đọc, việc nhớ thật nhiều thông tin.
  • Tôi đang thấy đâu đó các em có sự đồng cảm với nhân vật, đồng cảm với điều gì đó sâu sắc, lớn lao; và cũng dừng lại ở việc em chia sẻ được với bố mẹ hay ai đó thân thiết.

Nhưng thực ra thì,

Nhớ thật nhiều thông tin, nhớ tên thật nhiều nhà bác học với những công trình nghiên cứu của họ cũng ko bằng một lần tự mình khám phá, tự mình tạo tác ra cái gì đó cho riêng mình. Đó là lúc em được cảm nhận tinh thần thực sự của các nhà khoa học.

Nhớ thật nhiều thông tin, có thể nói vanh vách về các hiện tượng trong đời sống nhưng các em lại ko được hướng dẫn cảm nhận, nhận biết chúng đang diễn ra trong đời sống, đang ảnh hưởng, đang tạo nên chính những cảm giác trên các em. Các em biết mà như không biết.

Các em đồng cảm, xúc động với phẩm tính của các nhân vật, về cái đẹp trong các tác phẩm; nhưng sẽ thật lãng phí khi những cái đẹp đó ko được một lần hiển lộ trong đời sống của chính các em, các em được cảm thấy mình trọn vẹn trong phẩm tính cao đẹp đó!


Sách là nguyên liệu tuyệt vời, gợi mở ra biết bao nhiêu trạng thái tinh thần trân quý; nhưng sách chỉ có giá trị khi những tinh thần trân quý ấy được nối dài, được tạo tác, được chính các em cảm nhận được từ trong đời sống này.

Bởi thế dừng lại ở đọc xong cuốn sách là chưa đủ!

Sách không phải là đích đến. Sách là chiếc cầu nối tới đại dương bao la những điều kì diệu! Hãy học cách tận hưởng điều đó!

Leave a Comment